Khoảnh khắc mưa rơi làm gợi lại những hoài niệm cũ, một hàng hiên, một mái nhà, một gương mặt mà ta vô tình đi lướt qua, không biết là khi nào, nơi nào mà tự dưng lại hiện lên trong tâm trí. Mưa gợi lại những khoảnh khắc ngắn ngủi, rời rạc như những vụn vỡ mà trong vòng quay điên cuồng của cuộc sống thường ngày, chúng rơi ra, sót lại và thoáng qua trong tâm trí vào một ngày nào đó, bất chợt. Có lẽ vì thế mà những cơn mưa luôn khiến cho người ta có những cảm giác bâng khuâng, xưa cũ.
Khi mưa, thời gian như chậm hơn dù cho những con số vẫn chạy trên đồng hồ. Không còn những suy nghĩ bận bịu, căng thẳng. Bỗng cảm thấy biếng lười nhưng cũng nhận ra rằng, ta có thời gian để nhìn lại mình, nghĩ lại những ngày qua. Lặng lẽ lắng nghe những kí ức từ quá khứ ùa về, tuôn trào như những giọt mưa rơi đầy trên thảm cỏ. Thèm cái cảm giác được nằm trên giường, đắp chăn. Nghe một bài nhạc đã cũ, lắng nghe tiếng mưa rơi trên mái nhà, tiếng xe cộ và cảm nhận hơi ấm thoáng qua, rồi thèm cái mùi hương mẹ nấu dưới nhà. Để rồi bất chợt nhận ra hạnh phúc chẳng đâu xa, hoá ra là những điều thân thuộc mà ta vô tình quên đi trong cuộc sống này, như cách ta vô tình không quan tâm đến những cơn mưa bất chợt.
Để rồi những cảm giác thân quen, đã từ lâu rồi nhờ cơn mưa bất chợt sáng nay bỗng gợi lại. Những cảm xúc cũ, những cơn mưa từ bầu trời. Tiếng mưa tạo thành nhịp điệu êm đềm, có lúc trầm lúc bổng đan xen khi gần khi xa…
Và cứ mỗi khi trời đổ cơn mưa xuống chỉ muốn cuộn tròn mình trong chăn để thả sức nghỉ ngơi và ngủ “quên trời đất”. Những ngày mưa là mùi mưa xuất hiện, là sự pha trộn giữa nước mưa và không khí, thực vật, đất đai… nên mang đến cảm quen thuộc và khiến ta buồn ngủ hơn bao giờ hết.
Ta lại nhận ra mình thèm nhâm nhi một chút cà phê để thoát khỏi cảm giác buồn ngủ, trằn trọc. Ta lắng nghe được hơi thở của mình nhiều hơn và rồi chơi trò đếm nhịp thở. Đếm lại chính mình trong những khoảnh khắc chợt quên mất. Không ngờ, vồn vã cuộc sống kéo mình đi mau quá, đến hơi thở mình cũng xa lạ.
Và rồi, bản thân lần tìm ánh mặt trời khi nào không hay. Với tay bật ngòn đèn, nhìn nó. Nó nhìn mình, hai kẻ nhìn nhau tựa tri kỷ. Ôi, thật diệu kỳ! Nhẹ nhàng, một giấc ngủ chợt đến, giữa ngày mưa.