Home / Blog / Cuộc Sống / CẢM XÚC / Chỉ có một con đường dẫn đến hạnh phúc, đó là ngừng lo lắng về những gì vượt quá khả năng của mình

Chỉ có một con đường dẫn đến hạnh phúc, đó là ngừng lo lắng về những gì vượt quá khả năng của mình

Thuở nhỏ, tôi vẫn thường ao ước rằng, lớn lên mình chỉ cần có được một ngôi nhà xinh xắn và một gia đình êm ấm, thế là đủ hạnh phúc lắm rồi. Thế nhưng khi đã có được những thứ ấy, tôi vẫn chưa thực sự thỏa mãn. Tôi thấy cần phải lo toan nhiều hơn bởi các con còn quá nhỏ và cũng bởi trách nhiệm làm vợ, làm mẹ lúc nào cũng đè nặng trên vai.

Đừng chờ đợi

Lúc này, tôi tự an ủi rằng mình sẽ an nhàn hơn khi bon trẻ lớn lên, có thể tư lo cho mình mà không cần đến sự chăm sóc đặc biệt của tôi. Nhưng khi cuộc sống đã đến lúc lẽ ra phải an nhàn như tôi nghĩ thì lại xuất hiện hàng loạt những vấn đề rắc rối khác. Các con tôi lần lượt bước vào tuổi dậy thì với những thay đổi về tâm sinh lý, khiến tôi luôn phải lo lắng không yên.

Một lần nữa, tôi lại cố thuyết phục bản thân rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn khi chúng vượt qua giai đoạn này. Và cứ như thế, không biết bao lần tôi mơ tưởng về một cuộc sống hoàn toàn hạnh phúc, an nhàn khi con cái tôi lập gia đình, khi vợ chồng tôi có được một chiếc xe hơi mới, hoặc khi chúng tôi về hưu.

Nhưng sự thật cho thấy, không lúc nào thích hợp bằng chính lúc này để bạn cảm nhận hạnh phúc.

Cuộc sống không bao giờ thiếu những thử thách. Để tồn tại, chúng ta phải nỗ lực tìm cách vượt qua chúng, nhưng cũng đừng vì điều đó mà quên đi việc tận hưởng niềm vui, hạnh phúc trong đời. Alfred D’ Souza từng kể lại: “Trước đây, tôi thường cho rằng nếu tôi vượt qua hết những khó khăn trước mắt thì mọi thứ sẽ ổn hơn, tôi sẽ có thời gian cho chính mình và tận hưởng hạnh phúc. Nhưng dường như những trở ngại đó không bao giờ chấm dứt, cứ hết cái này lại tới cái khác: những hợp đồng chưa ký kết, những công việc phải làm cho xong trước kỳ hạn, những món nợ phải trả… Và cứ thế, cuộc sống mà tôi chờ đợi vẫn chỉ là một hứa hẹn ở đâu đó trong tương lai. Cuối cùng, tôi cũng nhận thấy trở ngại mới chính là cuộc sống cửa mình, và cuộc sống đó có tốt đẹp, hạnh phúc hay không hoàn toàn phụ thuộc vào suy nghĩ và cách sống của chính tôi”.

Đúng là hạnh phúc không phải cất giấu ở một nơi xa lạ, huyền bí, hạnh phúc nằm ngay trên mỗi con đường chúng ta đi. Vì vậy, hãy trân trọng từng phút giây của cuộc sống.

Đừng chờ đợi một cột mốc nào đó có thể giúp bạn có được một cuộc sống mới cho riêng mình. Đừng chờ đợi tới khi bạn học xong, tới khi mua được căn nhà mới, hay lúc bạn kết hôn, hoặc khi các con đã lớn, vì điều đó hoàn toàn không có ý nghĩa gì. Đừng chờ đợi cho đến khi xuân tàn, hè đến, thu sang rồi đông qua; khi bạn nghỉ hưu hay tái sinh ở một kiếp khác để rút ra được bài học: «Không có lúc nào thích hợp hơn lúc này để bạn hạnh phúc”.

Hãy cho đi khi bạn vẫn còn có thể. Vì không có điều gì thuộc về bạn mãi mãi

Ngày xưa, thuở trái đất còn ngập chìm trong băng giá, một người đàn ông nọ nghe nói ở một nơi kia thật xa, có một ngọn lửa linh thiêng đang cháy. Ngọn lửa ấy có thể giúp gia đình ông sưởi ấm, có thể làm tan những tảng băng lạnh buốt và mang lại nguồn sáng bất tận giữa màn đêm tăm tối. Khát khao có được ngọn lửa diệu kỳ, ông cất bước lên đường, bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm, lòng tự nhủ: “Tìm được ngọn lửa rồi, nhất định ta sẽ có hạnh phúc!”.

Hành trình tìm kiếm thật gian khổ. Bước chân ông mải miết, băng qua từng con suối, ngọn đồi, rồi những khu rừng rậm chưa ai từng đặt chân tới. Cuối cùng, sau bao khó khăn, vất vả, ông cũng tìm đến được nơi cất giữ ngọn lửa. Nâng niu ánh sáng hạnh phúc trên tay, ông quay về nhà, lòng đầy háo hức. Nhưng đường về dường như khó khăn gấp bội. Từng đợt gió vô tình thốc vào mặt lạnh buốt, thêm vào đó ngọn lửa trên tay ông cứ lập lòe, sẵn sàng vụt tắt bất cứ lúc nào.

Dọc đường đi, ông gặp một người đang rét run, ngồi co ro trong chiếc hang phủ đầy tuyết trắng. Thấy ngọn lửa, người đó nhìn ông với ánh mắt van nài, giọng nói như lạc đi trong niềm hy vọng và khát khao của kẻ được cứu sống.

Ông thoáng ngập ngừng – “Khó khăn lắm mình mới có được ngọn lửa quý giá, thiêng liêng này, sao có thể san sẽ một cách dễ dàng như vậy?”. Nhưng vẻ khắc khổ, đáng thương trên khuôn mặt người lạ khiến ông không đành lòng bước đi.

Quyết định chia một phần ngọn lửa cho người đó, ông tiếp tục hành trình trở về của mình, lòng thấy ấm áp, thanh thản kỳ lạ. Tâm trí ông hiện ra viễn cảnh hạnh phúc đang chờ đón mình. Chắc chắn vợ ông sẽ đón ông trong ánh mắt ngỡ ngàng và vòng tay ấm áp, những đứa con yêu quý sẽ hớn hở vây quanh cha chúng đầy hãnh diện…

Đường về nhà ngày một gần. Mưa càng lúc càng nặng hạt, sấm chóp bắt đầu nổi lên. Ông cố gắng bảo vệ ngọn lửa, nhưng phần còn lại quá mỏng manh. Cuối cùng, ông đành bất lực nhìn nó từ từ tắt ngấm trong mưa gió.

Lòng trống rỗng, hai chân như muốn khuỵu xuống. Cuộc sống với ông thật vô tình và nghiệt ngã. “Về nhà trong sự thất bại – ta chẳng khác nào một kể vô dụng. Nhưng làm lại hành trình mới – liệu ta còn có đủ niềm tin và sức lực nữa hay không?” Bất chợt một ý nghĩ vụt lóe trong tâm trí ông “Sao ta không quay trở lại nơi mĩnh từng chia sẻ ngọn lửa linh thiêng?”. Miệng mỉm cười, ánh mắt đầy hy vọng, ông bước đi.

Và thế là sau một chặng đường vượt gió mưa, ngọn lửa lại bừng sáng trong tay ông!

About Bích Khoa

Check Also

Sao bỗng nhiên chiều nay tôi thấy nhớ những con cào cào trên đồng lúa…

Tuổi thơ của thế hệ chúng tôi đẹp đẽ đến mức dù năm tháng đi …

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *